26 Chương 26: Phi hành vũ trụ

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

"Thời gian di chuyển trong vũ trụ tương đối dài, đồng thời cũng có một số nguy hiểm nhất định. Cho nên, xin các vị hành khách phối hợp với những tiếp viên vũ trụ trong quá trình du hành này, đảm bảo an toàn cho tới khi đi đến nơi."

"Ở hai bên ghế ngồi có dây an toàn bằng kim loại. Khi phi thuyền bắt đầu cất cánh hay đáp xuống hoặc khi phi thuyền lắc lư, sử dụng bước nhảy không gian thì dây an toàn đó sẽ tự cài lên. Những lúc như vậy đều sẽ có nhắc nhở. Nên quý khách không cần lo lắng. Đồng thời, cũng vào những thời điểm trên, vòng bảo hộ an toàn cũng sẽ tự động khép lại nhưng vẫn đảm bảo cấp đầy đủ dưỡng khí và áp suất nhất định. Nếu có gì không thoải mái, thì quý khách có thể ấn cái nút màu xanh ở bên tay phải. Chúng tôi phán đoán tình huống rồi tiến hành hỗ trợ quý khách ngay lập tức."

Thanh âm bằng điện tử này đem từng điều cần chú ý giảí thích rõ ràng, bao gồm cả vị trí của thuyền cứu sinh… Cái gọi là thuyền cứu sinh, kỳ thật không có khả năng quay trở về hành tinh, chỉ có thể trôi nổi trong vũ trụ một thời gian dài, chờ đợi cứu viện.

"Các Hồn sư xin chú ý. Nếu như cần tu luyện ở trên khoang thuyền, lúc tu luyện hãy đóng vòng bảo hộ an toàn của mình lại, để tránh ảnh hưởng tới người khác. Đồng thời, khi tàu cất cánh, đáp xuống hoặc sử dụng bước nhảy không gian, quý khách tuyệt đối không được tu luyện, nếu không sẽ ảnh hưởng tới bản thân, hãy nhớ lấy điều này."

Trọn vẹn hơn mười phút thông báo được Lam Hiên Vũ nghe say sưa. Xung quanh khoang thuyền đều là màu trắng bạc, hành khách rất nhanh lấp đầy những chỗ ngồi còn trống. Toàn bộ khoang thuyền của phi thuyền này được chia làm nhiều tầng. Bọn họ ở tầng dưới cùng, không biết các tầng phía trên nhìn như thế nào nhỉ? Lam Hiên Vũ tò mò. Lam Tiêu nói cho cậu biết, càng là tầng phía trên thì cấp bậc càng cao. Cứ cao hơn một tầng, thì giá cả cũng phải gấp năm lần. Nghe nói chỗ xoa hoa nhất, chỉ tính về giá vé không thôi đã gấp một trăm lần giá vé của khoang bình dân của bọn họ rồi.

"Các vị hành khách xin chú ý, các vị hành khách xin chú ý. Mười phút nữa thì phi thuyền 7703 sẽ xuất phát. Mời các vị hành khách lập tức ổn định chỗ ngồi, bảo đảm tư thế ngồi chính xác. Năm phút đồng hồ sau, dây an toàn sẽ tự động khép lại."

Âm thanh này lặp đi lặp lại ba lần, hơn nữa ngữ khí của mỗi lần càng thêm trịnh trọng. Âm thanh thanh túy vang khắp khoang thuyền, làm cho người ta có cảm giác gấp gáp.

Gia đình của Lam Hiên Vũ từ lúc lên phi thuyền đế giờ thì cũng chưa từng rời khỏi chỗ ngồi cả. Lam Tiêu nhìn phía con trai của mình, mỉm cười với cậu, "Lát nữa con đừng quá hồi hộp, lúc cất cánh sẽ có lực trùng kích tương đối mạnh, nhưng khi vào được vũ trụ là ổn thôi."

"Dạ vâng." Lam Hiên Vũ trả lời, khẽ gật đầu.

Sợi dây an toàn bằng kim loại chậm rãi cài chắc chắn, dựa theo dáng người của từng hành khách, dây kim loại sẽ tự điều chỉnh góc độ cùng vị trí. Ba dây cài ngực, phần eo và chân, khiến cho cả người như dán vào ghế dựa vậy.

"Chuẩn bị."

"Châm lửa!"

Ngay lúc này, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bay lên từ hai bên chỗ ngồi của Lam Hiên Vũ, đưa cậu phong bế trong ghế ngồi. Vòng bảo hộ mở ra!

Lúc phi thuyền vũ trụ cất cánh thì sẽ có lực trùng kích rất mạnh, vì để tránh cho trẻ em không chịu nổi lực này, tất cả vòng bảo hộ ở ghế trẻ em sẽ được mở ra toàn diện. Mà vòng bảo hộ của người lớn tuy cũng có mở ra, nhưng cường độ sẽ thấp hơn một ít, để tiết kiệm nguồn năng lượng.

"Ong!"

Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ phi thuyền chấn động mạnh, nháy mắt sau đó, phi thuyền bắt đầu chậm rãi chuyển động. Một cỗ lực lượng từ dưới thân truyền đến, ép cậu xuống ghế ngồi.

Ngay lúc này, dường như hô hấp của cậu cũng trở nên khó khăn. Áp lực cực lớn kèm theo những chấn động mạnh xung quanh, làm cho một đứa bé như Lam Hiên Vũ sợ hãi.

Thì ra, bay vào vũ trụ đáng sợ vậy sao?

Ngay lúc này, một luồng nước ấm từ cánh tay phải của cậu chảy khắp toàn thân, để cho cơ thể căng thẳng của cậu trở nên buông lỏng rất nhiều. Cỗ áp lực đang đè cậu xuống ghế ngồi kia cũng dần dần giảm bớt.

"Phù ——" Cậu thở dài nhẹ nhõm, lúc này Lam Hiên Vũ mới phát hiện, những cửa kim loại xung quanh khoang hành khách đều mở ra, lộ ra cửa sổ mạn tàu, có thể nhìn ra được bên ngoài.

Lúc này cậu thấy được, một mảnh mây mù lướt qua.

"Sắp ra khỏi tầng khí quyển, kính xin quý khách ổn định chỗ ngồi." Âm thanh thông báo lại vang lên.

Đột nhiên, phi thuyền trở nên chấn động kịch liệt, thậm chí Lam Hiên Vũ còn cảm thấy trong đầu mình xuất hiện âm thanh vù vù. Đồng thời, Lam Hiên Vũ cảm thấy những hình ảnh trước mắt mình đã thành bóng chồng đè lên nhau.

Quá trình này giằng co tới hơn mười giây, ngay sau đó, phi thuyền giống như tằm phá xác mà bay ra vậy, chấn động mạnh một cái, sau đó trở nên vững vàng ổn định trở lại.

Tất cả chấn động mạnh cùng âm thanh vù vù khi nãy, trong chớp mắt này giống như chưa từng xảy ra vậy, tất cả khôi phục bình thường.

Đây là...

Lam Hiên Vũ kinh ngạc cùng ngỡ ngàng, mà vòng bảo hộ trên đỉnh đầu của cậu đã mở ra, ngay sau đó, dây an toàn bằng kim loại cũng mở ra theo.

Cậu nghe được, từng tiếng thở dốc cùng thán phục. Tất nhiên, cũng không phải mỗi mình cậu là lần đầu tiên được ngồi phi thuyền vũ trụ.

Quay đầu nhìn về phía cha mẹ. Lam Tiêu kinh ngạc nhìn con trai của mình, anh cho rằng cậu sẽ sợ đến mức khóc thét lên. Bởi vì, từ nhỏ đến lớn, tính cách của Lam Hiên Vũ rất mẫn cảm. Nhưng mà lúc này, cậu lại rất bình thường.

Trong lòng của anh lo lắng, từ khi giác tỉnh Võ Hồn, đứa nhỏ này ngày càng trở nên khác người.

"Mẹ, con có thể sang đó với mẹ không?" Lam Hiên Vũ đưa mắt lớn nhìn về phía Nam Trừng.

"Đương nhiên có thể." Nam Trừng mở ra hai tay.

Lam Hiên Vũ còn nhớ rõ mẹ dặn là không thể nói lớn tiếng, nên cố nén tiếng hoan hô, mà chạy nhanh tới, nhào vào lồng ngực ấm áp của Nam Trừng.

"Mẹ, phi thuyền vũ trụ bay lên có chút đáng sợ nha!" Vừa nói, cậu vừa dụi dụi đầu trong lồng ngực của Nam Trừng.

Nam Trừng vuốt ve đầu của cậu, mặt của cô mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, Lam Tiêu cũng nở nụ cười theo. Mặc kệ lai lịch của đứa bé này thế nào, nó vẫn là con trai của mình và Nam Trừng! Đúng vậy, đứa bé này là con trai của chúng ta, ai cũng không được phép làm tổn thương nó, mang nó đi. Bất kể thế nào, đều phải bảo vệ nó thật tốt.

"Phi hành trong vũ trụ là như vậy đó! Nếu như chỉ có chút xíu này con đã sợ, thì về sau làm sao lái chiến hạm được?" Lam Tiêu cười nói.

"Con không sợ, con muốn lái chiến hạm." Lam Hiên Vũ ngồi thẳng lên, nói một cách chân thành.

"Tốt! Vậy con phải tiếp tục cố gắng. Đầu tiên, là phải duy trì thành tích tốt trong trường học như bây giờ. Sau khi vào học viện trung cấp, ba ba sẽ dẫn con đi tham gia cuộc thi về chuyên ngành lái chiến hạm. Thi đậu là có thể vào học viện học tập những tri thức về lái chiến hạm."

Bởi vì lai lịch của Lam Hiên Vũ rất đặc biệt, nên Lam Tiêu muốn để cho cậu nỗ lực đi lái chiến hạm.

Dù sao còn tốt hơn nhiều so với việc tu luyện dẫn đến những biểu hiện càng ngày càng không giống người rồi bị người ta chú ý. Chờ tới khi cậu trưởng thành là sẽ ổn, đến lúc đó năng lực của cậu càng mạnh, thì cậu sẽ bảo vệ được bản thân tốt hơn.

"Vâng!"

Bay vào vũ trụ rất buồn tẻ, rất nhanh Lam Hiên Vũ hiểu được lý do.

Vào ngày đầu tiên, cậu còn hứng thú nhìn xung quanh. Nhưng trong khoanh thuyền lớn như vậy, cấp bậc thấp cũng không đi đến chỗ có cấp bậc cao hơn được. Không gian riêng của mỗi người thì lại nhỏ xíu. Thậm chí ngay cả đồ ăn, cũng chỉ đảm bảo được năng lượng dinh dưỡng cao, còn về phần hương vị thì giống như súp khoai tây bỏ thêm muối vậy. Ăn một lần thì cũng được, nhưng để ăn thêm mấy lần nữa, thì cho dù nó có mang lại sức mạnh vô biên cho Lam Hiên Vũ thì cậu vẫn không thể nuốt vô.

"Ba mẹ, con chán quá! Làm gì bây giờ?" Đến ngày thứ hai, cậu liền không nhịn được mà than.

"Nhàm chán thì cứ minh tưởng để tu luyện là được. Con không phải muốn trở thành một thanh viên lái chiến hạm sao? Nếu năng lực cá nhân xuất xắc là có thêm cơ hội đấy." Nam Trừng cười tủm tỉm nói.

"Dạ vậy cũng được." Lam Hiên Vũ nhớ tới sự biến hóa của đám Lam Ngân Thảo ở tay trái, có vẻ như nó cũng đã khác biệt thêm một chút nữa thì phải.

Ngồi lại vị trí của mình. Dưới sự hướng dẫn của Nam Trừng cậu mở ra vòng bảo hộ. Lam Hiên Vũ bắt đầu thử minh tưởng.

Vòng bảo hộ có khả năng cách âm rất cao, đồng thời cũng không để cho Hồn lực tràn ra ngoài.

Lam Hiên Vũ bắt đầu vận chuyển Huyền Thiên Công, rất nhanh tiến vào trạng thái minh tưởng.

Nhanh hơn rất nhiều so với trước kia. Cứ như nước hồ chảy thẳng ra sông, dễ dàng tiến vào trạng thái minh tưởng.

Nhưng cậu không biết rằng, đây là vì tinh thần lực tăng mạnh, dẫn đến khả năng khống chế Hồn lực của cậu được tăng cường hơn trước, việc vận hành Huyền Thiên Công cũng nhờ đó mà trôi chảy hơn rất nhiều.

avataravatar
Next chapter