21 Chương 21: Diệp Phong đến nhà

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

"Con trai, con thử xem có thể ngưng nước thành băng hay không?"

''Không được thưa mẹ, con không làm được."

"Con trai, vòng xoáy nước của con có lực công kích quá yếu, con muốn nó mạnh hơn thì phải đem

Hồn lực dung hợp vào đó. Hồn kỹ của con là khả năng điều khiển nước, nên việc con cần làm là khống chế cho tốt. Tinh thần lực của con đã đạt mức độ trung bình cao rồi. Lẽ ra có thể điều khiển tốt hơn."

"Mẹ, con sẽ luyện tập thêm."

Đây là đối thoại hằng ngày của Lam Hiên Vũ cùng Nam Trừng.

Một học kỳ trôi qua, cậu luôn nỗ lực luyện tập khống chế thủy nguyên tố. Nhưng không biết vì sao, cậu có cảm giác như mình đã bị đứng chựng rồi, cứ thế mãi giậm chân tại chỗ. Hình như thủy nguyên tố không hợp với cậu vậy. Chỉ có thể khống chế một cách đơn giản, nhưng uy lực cũng không lớn, so với những Hồn kỹ mười năm khác yếu hơn rất nhiều.

Hồn kỹ yếu như vậy, nhưng hôm nay cậu lại có thể thắng Diệp Linh Đồng. Cho nên dù đã về tới nhà, Lam Hiên Vũ vẫn không hiểu tại sao mình có thể thắng được.

Hôm nay cậu ngồi xe của trường học về, ngoại trừ khi vừa mới nhập học có ba ba đưa đi đón về, thì bây giờ học viện đã có xe chuyên dụng để đưa đón học sinh.

Kỳ thi chấm dứt là có thể về nhà, vì cậu chiến thắng Diệp Linh Đồng, nên kết quả của cuộc thi này cao hơn dự định ban đầu của cậu. Nhưng Lam Hiên Vũ vẫn không hài lòng về bản thân mình, cậu không thích cái cảm giác sợ hãi khi đối mặt với Diệp Linh Đồng.

Phòng tu luyện rộng khoảng mười mét vuông, phía trong có vòng bảo hộ, có thể tiến hành luyện tập Hồn kỹ, và có thể minh tưởng (mô phỏng môi trường theo yêu cầu của Hồn sư), từ đó đưa đến tác dụng hỗ trợ rất lớn.

Lam Hiên Vũ vừa về nhà liền bước vào phòng tu luyện.

Cậu ngồi dưới đất, giơ tay trái của mình ra và phóng thích Lam Ngân Thảo, hương thơm cây cỏ tươi mát xuất hiện, trên lá cây còn mang theo vài giọt nữa, tỏa ra sinh mệnh khí tức khiến cho người ta thoải mái.

Nhìn Lam Ngân Thảo trên lòng bàn tay của mình, Lam Hiên Vũ tự nhủ: "Lam Ngân Thảo ơi là Lam Ngân Thảo, ngươi khống chế nước như thế nào a! Tại sao lại yếu như vậy? Nhưng tại sao ngươi lại có thể để Hồn kỹ của Diệp Linh Đồng mất đi hiệu lực vậy?

Cậu dùng ngón tay miết lấy một giọt nước trước mặt mình. Giọt nước này không có màu, bởi vì có những đường vân màu bạc của Lam Ngân Thảo làm nổi bật, nên mới có thể nhìn thấy nó trông như có màu bạc.

Trên thực tế, cậu chưa bao giờ có cảm giác bản thân có sự hòa hợp được với thủy nguyên tố như mẹ cậu hay nói, từ trước cho tới bây giờ vẫn chưa.

"Mình đã rất cố gắng để luyện tập rồi! Nhưng tại sao hiệu quả vẫn kém như vậy nhỉ?" Lam Hiên Vũ cau mày, "Như thế nào mới xem là hòa hợp đây?"

Cậu ngắt một mảnh lá cây Lam Ngân Thảo, ngậm vào trong miệng, phiến lá này có vị thanh thanh mát mát. Làm cho đầu óc của cậu trở nên thanh tỉnh hơn. Cậu mút vài giọt nước trên phiến lá này, giọt nước hơi ngọt, rất dễ uống.

Hay là mình uống hết nước này, vậy có tính là hòa hợp không nhỉ?

Không có phản ứng gì, cũng không có thay đổi gì. Tất cả đều giống như trước đây vậy.

"Tít tít, tít tít, tít tít!" Ngay lúc này, máy truyền tin Hồn đạo trong nhà vang lên.

Lam Hiên Vũ vội vàng chạy ra khỏi phòng tu luyện nhấc máy nghe, "Xin chào."

"Lam Hiên Vũ, mình đang ở trước cửa nhà cậu, cậu mở cửa cho mình vào đi." Trên tai nghe truyền vào giọng nói rất quen thuộc của Diệp Linh Đồng.

"Diệp Linh Đồng?" Lam Hiên Vũ không xác định hỏi.

"Mở cửa nhanh!" Diệp Linh Đồng giọng nói mang theo phẫn nộ.

"Cậu làm gì ở đây?" Lam Hiên Vũ nghi ngờ nói, "Làm sao cậu biết số điện thoại nhà của mình, còn có, làm sao bạn biết nhà của mình ở đây?"

Diệp Linh Đồng nói: "Mình nói ba ba đi hỏi giáo viên. Là ba ba dẫn mình tới đây."

"A, thúc thúc cũng tới sao. Vậy cậu chờ mình chút." Tắt máy, Lam Hiên Vũ chạy ra mở cửa nhà.

Diệp Linh Đồng xinh đẹp đang đứng ngoài cửa, sau lưng nàng là Diệp Phong.

"Chào thúc thúc." Lam Hiên Vũ cúi đầu chào Diệp Phong.

Diệp Phong trả lời: "Chào con, Hiên Vũ, thúc thúc tới nhà con có chút đường đột, nhưng khi Diệp Linh Đồng kể về lúc mà hai đứa cháu luận bàn thúc cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Nên thúc thúc muốn nhìn Võ Hồn của con một chút, có được không? À, đúng rồi, ba mẹ của con có ở nhà không?

''Ba mẹ con đều không có ở nhà. Thúc thúc vào nhà đi. Diệp Linh Đồng, cậu cũng vào nhà đi.

Nói xong lời cuối, cậu có chút không thoải mái.

Diệp Linh Đồng ngược lại rất không khách khí bước vào nhà Lam Hiên Vũ.

Diệp Phong đi vào, khi hắn vẫn đang đánh giá sơ về ngôi nhà này, đã nghe Diệp Linh Đồng nói:

"Không lớn bằng nhà của mình."

Lam Hiên Vũ nói: "Ừm."

Diệp Phong ngắt lời nói: "Hiên Vũ, Diệp Linh Đồng nói với thúc là, khi con bé và con luận bàn với nhau, Hồn kỹ của con bé tự nhiên mất đi hiệu lực. Con có thể nói lại cho thúc thúc nghe, lúc đấy con sử dụng Hồn kỹ gì được không? Hay lúc đó con có cảm giác đặc biệt gì không?"

Võ Hồn của con gái mình tự nhiên mất đi hiệu lực, điều này làm cho Diệp Phong rất lo lắng. Võ Hồn Thiên Cương Long của Diệp Linh Đồng bởi vì biến dị mới có được, mà Võ Hồn biến dị có một đặc điểm, đó chính là không ổn định. Diệp Phong vô cùng lo lắng Võ Hồn của con gái mình có thể vì không ổn định mà sinh ra vấn đề. Nhưng khi về nhà kiểm tra, tất cả đều bình thường, anh ta lúc này mới đến trường học tìm hiểu, sau đó xin được địa chỉ liên lạc và địa chỉ nhà của Lam Hiên Vũ.

Lam Tiêu chỉ để cho học viện số liên lạc của gia đình, cho nên Diệp Phong cũng không thể liên lạc trực tiếp với Lam Tiêu, vì vậy anh ta lập tức mang Diệp Linh Đồng đến nhà của Lam Hiên Vũ.

"Con đang khống chế thủy nguyên tố để ngăn đòn tấn công của bạn ấy. Sau đó bạn ấy tự nhiên xông tới rồi bị cuốn vào. Con cũng không cảm thấy có cảm giác gì đặc biệt cả." Lam Hiên Vũ ăn ngay nói thật.

"Nhà của con có phòng tu luyện không? Hai đứa thử diễn tả lại tình huống lúc đó, để cho thúc thúc nhìn xem thế nào."

"Vâng."

Khi Lam Hiên Vũ dẫn theo hai cha con Diệp Phong tới phòng tu luyện, Diệp Linh Đồng liền nhíu mày nói: "Phòng tu luyện của nhà bạn cũng nhỏ hơn nhà của mình!"

"Ừ đúng rồi." Lam Hiên Vũ chỉ gật đầu.

Trong mắt Diệp Phong lại toát ra kinh ngạc, mấy đứa trẻ như bọn nhỏ, rất hay ganh đua so sánh, thường không đứa nào chịu thua đứa nào cả. Nhưng Lam Hiên Vũ lại cho hắn thấy một cảm giác không tranh quyền thế, một đứa bé bảy tuổi lại có thể có tâm tính ổn định như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.

"Bắt đầu đi, mô phỏng cảnh hai con chiến đấu giống như sáng nay vậy, lại thử một lần xem sao." Diệp Phong nói.

Lam Hiên Vũ chủ động vào phòng tu luyện, tay trái cậu nâng lên, thả ra Võ Hồn Lam Ngân Thảo của mình.

Diệp Linh Đồng hừ một tiếng, không chịu thua phóng thích ra Võ Hồn Thiên Cương Long của mình.

Trong lòng cô bé rất không phục? Bây giờ có thể thử lại một lần nữa, đây là việc cô rất mong muốn, dù cho như thế nào cô cũng không tin Hồn hoàn trăm năm của mình sẽ thua bởi Lam Hiên Vũ.

Lam Hiên Vũ tập trung tinh thần, tụ lực. Vòng xoáy nước lại một lần nữa xuất hiện.

Cùng lúc đó, Diệp Linh Đồng lần nữa phóng thích Võ Hồn của mình, Thiên Cương Bá Thể, cô bé lùi một bước, sau đó lấy đà xông tới.

Tầng ánh sáng màu bạc mang theo tiếng rồng ngâm quanh quẩn trên cơ thể Diệp Linh Đồng. Trong phòng tu luyện nhỏ này, cảm giác như chỉ cần một cái chớp mắt là cô bé có thể vọt ngay tới trước mặt Lam Hiên Vũ.

Diệp Phong đứng bên cạnh, anh ta nhìn chằm chằm vào cảnh này. Trong ánh mắt của anh ta, có tử quang lập lòe, mà trong thế giới tinh thần của anh ta, quá trình hai đứa bé này tiếp cập là rất chậm rãi, rõ ràng.

Tiếp cận, bắt đầu đụng chạm.

Hả?

Hòa tan?

Đúng vậy, trong cảm nhận của Diệp Phong thì khi Thiên Cương Bá Thể của Diệp Linh Đồng vừa mới tiếp xúc với vòng xoáy, Thiên Cương Bá Thể ngay lập tức bắt đầu hòa tan. Không sai, dùng từ hòa tan để hình dung là chính xác nhất. Tầng ánh sáng trắng kia cứ lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

"Phốc!" Diệp Linh Đồng lần nữa bị cuốn vào xoáy nước, bị xoay tròn, sau đó bị vứt ra, bay đến vách tường của phòng tu luyện.

Diệp Phong liền vươn cánh tay, đem con gái của mình kéo vào lòng, đem Hồn lực rót vào người cô bé, làm những giọt nước đọng trên người cô bay hơi đi. Trong mắt của anh ta tràn ngập kinh ngạc.

Không phải Hồn kỹ, Diệp Phong hoàn toàn chắc chắn điều này, đây không phải là kết quả của một vụ va chạm Hồn kỹ. Bởi vì Hồn kỹ của hai bên, không có chính thức va chạm với nhau. Mà sau khi Hồn kỹ Diệp Linh Đồng bị tan rã, nàng mới nhảy vào trong vòng xoáy, sau đó bị xoáy nước vứt ra.

Các giáo viên trong học viện cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc kia, Diệp Phong có thể cảm nhận được cái gì đó.

"Ba ba, tại sao? Tại sao chứ? Tại sao vậy! Tại sao Hồn kỹ của con biến mất vậy." Trong lòng của Diệp Linh Đồng tràn đầy không cam lòng, hốc mắt của cô bé đỏ lên.

Diệp Linh Đồng phải ẩn nhẫn một học kỳ, nỗ lực tu luyện, cuối cùng mới tu luyện tới cấp mười một, có được Hồn linh, Hồn hoàn. Hồn hoàn của nàng lại là Hồn hoàn một trăm năm, chính là bởi vì ngày "báo thù" hôm nay. Nhưng mà, chẳng những không báo thù thành công, mà còn thua một cách uất ức như vậy.

"Diệp Linh Đồng, con yên lặng một chút." Diệp Phong kéo con gái mình sang một bên, đi đến trước mặt Lam Hiên Vũ, "Hiên Vũ, cho thúc thúc xem Võ Hồn của con một chút được không?"

"Vâng" Lam Hiên Vũ giơ Lam Ngân Thảo trong tay trái của mình lên phía trước.

Diệp Phong nhìn rất chăm chú, đầu tiên là dùng mắt nhìn, sau đó lấy tay sờ nhẹ một chút. Khi ngón tay của anh ta tiếp xúc tới đường vân màu bạc trên phiến lá. Đột nhiên, dị biến xuất hiện.

avataravatar
Next chapter