1 Chương 1

Sân trường cao trung Mộc Mộc ngày hôm nay so với mọi hôm đông đúc hơn gấp bội phần, bởi lẽ hôm nay chính là ngày tập trung nhập học của các tân học sinh cũng như tất cả các học sinh của trường. Trước các bảng thông báo của trường, một đám học sinh đang bu vào, tìm xem tên mình đang được dán ở đâu. Không giống các trường khác, cao trung Mộc Mộc thường xuyên sắp xếp lại học sinh ở các lớp mỗi khi một năm học kết thúc. Do đó, vào mỗi dịp tập trung thế này, học sinh ai nấy cũng lại phải ráo riết xem lại mình học ở lớp nào. Ngoại trừ học sinh lớp ưu tiên ra thì mọi lớp đều sẽ có sự sắp xếp lại này. Trường cao trung Mộc Mộc nổi danh là ngôi trường danh giá nhất thành phố, do đó học sinh ở trường đa số sẽ là những người ưu tú nhất, một phần cũng vì chế độ tuyển sinh rất khắc nghiệt của ngôi trường này. Tuy nhiên, nếu gia đình có điều kiện thì việc vào trường cũng chẳng có gì là khó khăn cả. Đầu vào khó, đương nhiên vì thế mà đầu ra rất chất lượng. 90% học sinh các khóa tốt nghiệp đều có thể vào một trường đại học tốt, kiếm một công việc ổn định. Điều kiện của trường cũng rất tốt, một sân bóng rổ, một sân bóng đá, một sân cỏ để tổ chức các đại hội thể thao, một dãy nhà đa năng, ba dãy nhà dành cho học sinh ba khối cùng một dãy nhà dành cho giáo viên. Trường cũng mở ra nhiều câu lạc bộ cùng những hoạt động ngoại khóa khác để học sinh có thể tham gia. Học phí ở trường cũng không phải loại rẻ, mỗi một khóa sẽ chỉ có hai học viên được cấp học bổng toàn phần để chi trả chi phí cho việc học. Nhưng việc giành được học bổng cũng không phải dễ dàng, chỉ có hai người đạt kết quả cao nhất trong kì thi tuyển mới có thể giành được học bổng, miễn giảm toàn bộ học phí cho toàn bộ ba năm học cao trung.

Nhất Nhân Mã từ trên sân thượng quan sát dưới sân, nhìn lại quang cảnh nhộn nhịp kia lại khiến trong lòng cô lâng lâng. Chưa gì mà đã bắt đầu một năm học mới rồi.

"Không muốn xuống dưới à?"

Bỗng từ sau lưng cô vang lên tiếng nói của nam nhân. Cửa sân thượng mở ra, từ bên ngoài một thanh niên bước vào, thân ảnh cao ráo, chiếc áo sơ mi đen được tháo khuy đầu, tuy vậy tay áo lại được cài rất cẩn thận.

"Anh không cần ở đó sao?"

Không đáp lại người đó, Nhân Mã hỏi ngược lại.

"Không." Người đó đi tới đứng cạnh. "Năm nay anh được giao nhận lớp rồi, lát nữa sẽ xuống đó giao lưu với học sinh của mình."

Nhân Mã mỉm cười rồi lấy từ trong túi xách một chiếc hộp, trên đó ghi dòng chữ "Dành cho Mộc Sơn Xử Nữ". Phải rồi, người đứng bên cạnh cô chính là Mộc Sơn Xử Nữ.

Xử Nữ nhìn chiếc hộp rồi nhận lấy, sau đó mở ra. Mở ra, mắt Xử Nữ biểu lộ sự ngạc nhiên.

"Cái này là cho anh sao?"

"Ừ." Nhân Mã gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi sân trường.

Mở chiếc hộp ra, Xử Nữ không khỏi bất ngờ vì thứ bên trong: một chiếc cà vạt!

"Mừng anh thăng chức, trở thành giáo viên chính thức."

Tới lúc này, Nhân Mã mới quay sang nhìn thẳng vào mắt Xử Nữ. Rất ít người biết được rằng, Nhất Nhân Mã cô chính là cháu gái cưng của hiệu trưởng, do đó, chuyện to nhỏ gì trong trường nếu hiệu trưởng có quyết định cô đều sẽ là người đầu tiên biết được. Việc Xử Nữ trở thành giáo viên chính thức cũng vậy.

Lần đầu tiên Nhân Mã gặp Mộc Sơn Xử Tử là một năm trước, khi Nhân Mã học lớp mười hai. Mộc Sơn Xử Nữ lúc ấy là sinh viên vừa ra trường, làm sinh viên thực tập tại trường cô, đảm nhận bộ môn Địa lý. Vừa ra trường, Xử Nữ đương nhiên rất hiểu tâm lí học sinh, thêm cả tính cách thân thiện của mình, rất nhanh đã chiếm trọn được cảm tình của đám học sinh. Từ đó, môn học Địa lý từ buồn chán cũng trở nên vô cùng thú vị. Nhân Mã vốn muốn hướng cho mình theo chuyên ngành địa lí du lịch, nên đối với vị giáo sinh mới này, Nhân Mã càng có hứng thú học tập. Ngày ngày đều bám theo Xử Nữ học tập. Mộc Sơ Xử Nữ cũng rất nhiệt tình với cô, kể cả ngoài giờ học cũng sẵn sàng cùng cô thuyết giáo. Do đó, giữa hai người vì thế càng trở nên thân thiết.

Đeo chiếc cà vạt vào cổ, chỉnh sửa một chút, Xử Nữ tự tin nở một nụ cười với Nhân Mã sau đó đưa tay xoa đầu cô.

"Chiều em có rảnh không? Anh mời em một bữa, chào mừng em tới với cánh cổng đại học anh vừa bước qua."

***

"Song Tử, đi chậm tí đi!"

Trương Kim Ngưu cúi đầu thở hồng hộc.

Hôm nay, Kim Ngưu vốn dậy muộn, chiếc xe duy nhất trong nhà đã bị sử dụng, không bắt được xe, Kim Ngưu đành phải đi xe buýt. Trớ trêu thay, bến xe buýt vốn không ở gần nhà, đi bộ tới đó cũng đã sát giờ nhập học. Đã vậy, điểm đỗ xe buýt lại còn nằm cách trường một đoạn, hại cô sợ muộn học mà vắt chân lên cổ chạy. Vừa may, khi đi vào thì cổng trường cũng cùng lúc đóng lại. Đã mệt như vậy, tên bạn cô - Vũ Đại Song Tử còn bắt kéo cô đi xềnh xệch khắp sân trường để đi tìm hai người bạn còn lại, thật không còn thời gian để mà thở nữa! Đã vậy, Song Tử còn đang làm người mẫu cho một tạp chí thời trang, thu hút một lượng người hâm mộ không nhỏ, đặc biệt là các nữ sinh khiến cho cả quãng đường của cô cứ như bị người ta xiên cho nghìn nhát vậy.

"Kia rồi." Song Tử bỗng dưng nói lớn. "Bạch Dương! Hướng này!"

Nghe Song Tử kêu vậy, Kim Ngưu cũng đành đứng thẳng dậy, vuốt vuốt lại mái tóc rồi điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Tiến đến gần họ là hai con người đã không còn xa lạ với họ: Tống Bạch Dương và Mộc Kỳ Sư Tử. Bọn họ cứ như vậy khoác vai nhau đi về phía họ, trông giống như một cặp vậy.

"Chào mừng tới trường!" Chẳng hẹn nhau, Kim Ngưu và Song Tử cùng hướng tới Sư Tử lớn giọng nói.

Mỉm cười nhìn họ. Rồi rời ánh mắt của mình từ trên người hai người kia sang bản thân mình, Mộc Kỳ Sư Tử không khỏi thở dài một cái. Không giống tất cả học sinh khối 11 khác, Mộc Kỳ Sư Tử lại là tân học sinh mới chuyển tới. Được đưa ra nước ngoài học tập, mới về nước được chưa bao lâu thì cô đã được đăng ký nhập học vào đây. Trải qua một kỳ thi khảo sát chất lượng, cuối cùng Sư Tử cũng đủ điểm để đỗ vào trường. Nhưng cũng vì là học sinh xen giữa mà không phải theo học từ năm lớp 10 nên Sư Tử vẫn chưa được phát đồng phục. Vì lẽ đó, giờ trông cô như một thể tách biệt với học sinh ở đây vậy.

Tống Bạch Dương ở bên cạnh quan sát thấy sắc mặt Kim Ngưu đang đỏ bừng lên, còn lấm mồ hôi thì lấy từ trong ba lô một chai nước khoáng ném cho Kim Ngưu. Kim Ngưu bắt lấy chai nước, không chậm trễ liền mở nắp tu ừng ực, chưa đến chục giây đã hết sạch chai nước khoáng.

"Mấy cậu đã xem lớp chưa? Tôi với Sư Tử đang định đi."

Kim Ngưu uống xong chai nước thì quăng vỏ chai vào trong cái thùng rác gần đấy. Nghe Bạch Dương đề cập tới vấn đề xem danh sách là cô đã vội xua tay.

"Không cần đâu. Ban nãy bọn tớ đã xem rồi. Chúng ta vẫn chung lớp với nhau, còn có cả thêm Sư Tử."

Trương Kim Ngưu nhớ lại cái lúc xem danh sách, toàn thân không khỏi rùng mình. Chỗ bảng thông báo thì đông nghẹt người, cô để có thể chui vào đó chính là trải qua một cửa ải đầy gian nan thử thách. Thật là... không biết hôm nay là ngày quái gì đi nữa!

"Hù!"

"Á!" Bỗng từ phía sau, một người đập tay vào vai Kim Ngưu khiến cô giật mình, miệng hét toáng lên. Nhìn lại 'hung thủ', tâm trạng Kim Ngưu lại có một chút gì đó ấm ức, người này không ai khác chính là nguyên nhân khiến cô đi học muộn.

"Mấy đứa đông đủ ghê." Người đó cười tươi rói nhìn bọn chúng, thuận tay ôm lấy vai Kim Ngưu.

"Chị à!" Kim Ngưu bĩu môi, phải rồi, người này không ai khác chính là chị gái đại nhân của cô - Trương Cự Giải. Cô và Cự Giải vốn sống chung với nhau trong một căn hộ cùng bảo mẫu, không ở cùng với cha mẹ. Ban sáng, chiếc xe duy nhất trong nhà có được cũng đã bị Cự Giải lái đi học trước.

"Ô, có cả Song Tử ở đây sao?" Bên cạnh Cự Giải còn có một cô gái khác, đồng phục trên người được bận rất chỉnh chu, mái tóc búi gọn lại.

Trương Cự Giải cũng theo ánh mắt của bạn mình nhìn sang Song Tử đang đứng cạnh Bạch Dương thì lại nghĩ ra chuyện có thể nói được."Song Tử, Song Ngư đây chính là fan của em đó."

Song Tử cúi chào hai người, song cũng chú tâm vào cô gái tên Song Ngư kia. Nói đầy đủ phải là Vương Thiên Nhị Song Ngư. Cậu đã từng thấy cô một lần, trong danh sách những học sinh đạt điểm cao nhất đầu vào của các năm. Vương Thiên Nhị Song Ngư chính là người đạt được điểm cao nhất, nhận được học bổng cho ba năm học. Nhưng hoàn cảnh gia đình của Song Ngư rất tốt, hoàn toàn đủ khả năng để chi trả học phí, do đó, cô đã nhường lại suất học bổng cho người khác. Ngoài ra, trong đợt tuyển chọn người mẫu cho tạp chí mùa hè số mới, cậu hình như cũng có thấy cô trong danh sách ứng tuyển thì phải.

"Fan của em sao???"

Song Ngư thấy Song Tử đang cười với mình thì mặt bỗng đỏ bừng, bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

"Chị.. Chị thật sự rất thích em. Chị có đọc tất cả các trang tạp chí mà em quảng cáo cho, thật sự rất ngầu luôn!"

Song Tử vẫn giữ nụ cười không đổi, cô gái này khiến cậu hơi ngạc nhiên. Cậu biết là mình có một lượng người hâm mộ không nhỏ, nhưng cũng không nghĩ bạn của chị Cự Giải cũng nằm trong số đó, thậm chí còn có thể coi là fan cứng!

Các bên cứ nói chuyện qua lại như vậy, một số người đã bị vô tình đá ra ngoài cuộc từ bao giờ không hay. Cự Giải nhìn hai người này vui vẻ với nhau như vậy, tự nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ. Sao cô tự nhiên lại muốn hai người này thành một cặp với nhau nhỉ? Nhìn sang em gái mình, Cự Giải lại nhất thời đơ ra, song trong đầu cũng lóe ra thêm vài suy nghĩ. Chắc năm nay trí óc cô sẽ đi se duyên cho toàn Mộc Mộc mất.

"Tiểu Ngưu, thích ai là phải nói nha!"

Cự Giải nhỏ giọng thì thầm vào tai em gái, trong giọng nói tràn đầy sự phấn khích.

"Chị nói gì vậy..."

"Chị thấy hết rồi nha! Cái ánh mắt em nhìn người ta đó!"

Trương Kim Ngưu bỗng dưng đỏ mặt, vội đẩy chị gái mình ra. Trấn tĩnh được tinh thần đang nhảy loạn của mình, Kim Ngưu mới lại lên tiếng chất vấn.

"Chị, tại sao sáng nay không gọi em dậy chứ? Đi cũng không gọi? Có độc một chiếc xe thì chị đi mất, chị có biết sáng nay em gái chị khổ cực tới mức nào không?"

Trương Cự Giải nghe thấy thì tự nhiên trong lòng lại cảm thấy có lỗi, cô có phải là nên xin lỗi em gái mình không?

Mộc Kỳ Sư Tử và Tống Bạch Dương ở một bên như là người thừa, cũng chẳng biết làm gì thì tán dóc với nhau.

"Trường này đúng là toàn nhân tài nhỉ?"

"Hử?" Bạch Dương thắc mắc nhìn sang Sư Tử.

"Đợt tớ ở nước ngoài đều có quen biết hai người đó. Bọn họ, một người thì tiền đè chết người, một lại là bộ óc siêu phàm. Song Ngư chị ấy đã từng tham gia dự thi giải Vật Lý bên tớ, không những đạt giải lại còn là giải nhất."

Sư Tử ngáp ngắn một cái, mắt vẫn không rời bọn họ. Ôi, cô muốn nhanh có đồng phục quá. Mặc thế này một mình một kiểu cứ cảm thấy lạc lõng thế nào ấy. Thật ra cũng tại vì đồng phục của trường này trông rất đẹp mắt.

"Này!"

Bạch Dương chẳng biết từ khi nào đã cởi áo khoác ngoài ra, sau đó trùm lên người Sư Tử.

"Mặc tạm thế này đi. Nếu không lát nữa vào lớp để giáo viên thấy sẽ bị phạt đấy."

avataravatar
Next chapter