1 Q1 - Chương 1

"Nơi này là đâu đây?"

Tsuna lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trên một ngọn đồi, xung quanh không một bóng người.

Cậu nhớ rằng mình đang chiến đấu với nhà Peinorel - kẻ bí ẩn nhất trong suốt 10 năm từ khi cậu nhậm chức Vongola Decimo cho tới nay.

Tsuna chậm rãi bước đi, quan sát chung quanh, thì phát hiện phía trước là căn nhà gỗ. Căn nhà ấy tưởng như là bị bỏ hoang nhưng lại rất sạch sẽ, xung quanh trồng rất nhiều hoa. Tsuna không khỏi cảm thấy kì lạ, có người lại sống ở một nơi như thế này sao?

Tsuna bước vào bên trong căn nhà, dừng lại ở trước một căn phòng đề biển 3-E và hiện đang rất ồn ào:

"Nufufu, chào cả lớp, chúng ta bắt đầu giờ học nào."

Tsuna đen mặt khi nghe thấy tiếng cười. Nó làm cậu liên tưởng tới một đầu dứa nào đó.

Phía sau lời chào là một đống âm thanh lộn xộn khác, nghe như là súng, nhưng có vẻ như không dùng đạn thật.

Tsuna không khỏi nghi hoặc khi trong một lớp học lại có tiếng súng đạn. Đợi sau khi âm thanh đó dứt đi thì Tsuna mở cửa ra.

Mọi người trong lớp đang cất súng và thu dọn vỏ đạn thì thấy có người mở cửa.

Là một người trưởng thành, dáng cao, có hơi gầy, đôi mắt màu caramel nhu hoà, mái tóc nâu bồng bềnh không trọng lực, chỉ là cả người mặc bộ vest màu đen, cộng thêm một cái áo choàng, có chút giống... xã hội đen. Tsuna nở nụ cười quen thuộc:

"Xin chào, tôi bị đi lạc. Có thể cho biết nơi đây là đâu không?"

Trước nụ cười toả nắng của bầu trời, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.

Là người đầu tiên trở lại hiện thực, Nagisa lên tiếng:

"Đây là lớp 3-E, trường trung học Kunugigaoka. Anh đi lạc sao?"

Khẽ gật đầu, Tsuna hỏi:

"Có thể cho biết muốn đi Namimori thì đi hướng nào không?"

Nghe Tsuna nhắc đến "Namimori" thì cả lớp kinh ngạc nhìn nhau. Con bạch tuộc màu vàng với bộ quần áo trên người chen vào:

"Nufufu, tôi đã đi khắp thế giới nhưng không biết nơi nào là Namimori cả, anh có nhầm lẫn không?"

Tsuna lúc này mới để ý tới con bạch tuộc, thầm nghĩ đây chính là kẻ có điệu cười khá quen thuộc kia. Cũng không quá tệ.

Nagisa rất tốt bụng đưa cho Tsuna một tấm bản đồ. Tsuna cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn đi nhìn lại Nhật Bản, quả thật không tìm thấy Namimori, cậu nở nụ cười tươi rói:

"Chà chà, vậy mọi người có thể cho tôi ở nhờ được không? Tôi thấy ở đây còn nhiều phòng trống."

Cả lớp một lần nữa nhìn nhau. Con bạch tuộc nở nụ cười rộ đến mang tai dù rằng nó không có tai:

"Được thôi. Nagisa, em dẫn cậu ấy đến phòng trống nhé."

Nagisa gật đầu, tiến đến nói với Tsuna:

"Chào anh, em là Nagisa Shiota, anh có thể gọi em là Nagisa. Để em dẫn đường cho anh nhé."

Tsuna khẽ đánh giá Nagisa, thân hình nhỏ bé, mái tóc buộc hai bên, có chút giống con gái, nhưng đôi mắt kia lại rất đặc biệt. Trực giác của Tsuna cho biết cậu nhóc này có bản năng của một sát thủ. Tsuna nở nụ cười:

"Anh là Sawada Tsunayoshi, gọi anh là Tsuna được rồi. Hân hạnh được gặp mặt."

"Vâng, Tsuna-san."

Sau khi Tsuna và Nagisa rời đi, cả lớp liền sôi nổi bàn tán. Nakamura Rio - một cô gái với mái tóc màu vàng hoe và đôi mắt nhỏ mài xanh dương tò mò đoán:

"Có thật là anh ta lạc không? Hay anh ta là một sát thủ đến để giết Koro-sensei?"

Isogai Yuma - lớp trưởng lớp 3-E cũng đồng tình:

"Có lẽ thế đi? Bộ đồ của anh ta rất kì lạ, với cả khi nhìn thấy Koro-sensei, anh ta cũng không tỏ ra kinh ngạc một chút nào."

Kayano Kaede, một cô gái với mái tóc màu xanh lá, buộc hai bên trông khá giống Nagisa cũng góp ý:

"Phải đấy, anh ấy luôn chỉ nở một nụ cười."

Terakasa hừ một tiếng:

"Chỉ là một tên lạc đường mà thôi. Việc gì phải đề cao hắn như vậy?"

"Nufufu, chuyện đó hãy để sau. Chúng ta bắt đầu vào lớp học nào."

Koro-sensei nở nụ cười kì quái. Lúc nãy, nếu không phải Tsuna mở cửa, hắn cũng không phát hiện ra có người ở bên ngoài.

——————-

Tsuna và Nagisa hiện đang đứng trước một căn phòng vô cùng lộn xộn với các hộp các-tông và chất đầy bụi bẩn. Nơi này có vẻ lâu rồi chưa được dọn dẹp.

Nagisa đen mặt, đầy áy náy nói với Tsuna:

"Xin lỗi, chỉ còn mỗi căn phòng này. Để em giúp anh dọn dẹp."

Tsuna cười cười, xoa đầu Nagisa:

"Không sao, để anh dọn được rồi. Không phải em còn phải học sao? Mau đi đi."

"Nhưng..."

Tsuna chặn họng Nagisa lại bằng cách nở một nụ cười ấm áp độc quyền của cậu.

Nagisa ấp úng, nhìn Tsuna một cách áy náy rồi trở về lớp. Koro-sensei nghe Nagisa kể lại liền đề xuất:

"Vậy sau khi học xong, chúng ta sẽ ở lại để giúp Tsuna-san dọn dẹp phòng."

Chỉ là họ không hề ngờ tới, căn phòng đã được Tsuna dọn sạch đến không còn một hạt bụi, thậm chí còn có đầy đủ giường, bàn ghế,...

Nagisa thốt lên bất ngờ:

"Anh kiếm đâu ra bàn ghế với giường vậy Tsuna-san?"

"Anh đi tìm ở bãi rác thành phố, thấy có mấy thứ vẫn dùng được nên mang về."

Là một boss, cậu phải làm mọi thứ một cách hoàn hảo mà không tốn kém. Tsuna cảm thấy khá tự hào về bản thân.

Cả lớp 3-E kinh ngạc đến rớt quay hàm. Nếu nói Koro-sensei chính là người làm, chí ít bọn họ sẽ tin. Nhưng đây là một người bình thường, sao có thể làm được như vậy?

Koro-sensei đánh giá qua căn phòng:

"Nufufu, không tệ đâu, Tsuna-kun."

Tsuna có hơi bất ngờ nhìn Koro-sensei, từ khi nào mà bọn họ lại thân thiết đến vậy. Cậu cười:

"Bạch tuộc-san, tôi gọi ngài là gì đây?"

"Nufufu, đừng dùng kính ngữ, gọi tôi là Koro-sensei được rồi."

Tsuna nghiêng đầu:

"Vậy anh là một thầy giáo?"

"Nufufu."

Đáp lại lời Tsuna là một điệu cười quái gở.

Nagisa đành phải giải thích tất cả mọi chuyện cho Tsuna. Tsuna yên lặng lắng nghe, tiếp thu thông tin vào trong đầu, rồi nở nụ cười:

"Hoá ra là vậy."

Hiện tại thì cả lớp đều có chung một suy nghĩ:

"Tại sao anh ta lại có thể bình thản khi nghe một câu chuyện như vậy cơ chứ?"

Tsuna nở nụ cười thường trực, như không biết rõ suy nghĩ của mọi người. Cậu lái sang chủ đề khác:

"Có thể cho tôi biết tên của mọi người không?"

"A, có lẽ anh sẽ cần một tờ giấy đó Tsuna-san."

"Không cần đâu."

Tsuna thản nhiên đáp. Cậu vẫn nhớ lúc Reborn huấn luyện cho cậu ghi nhớ mọi thứ nhanh chóng một cách...đáng sợ. Reborn sẽ dùng chiếc búa thân thuộc để đập Tsuna mỗi khi cậu không nhớ rõ. Và cũng nhờ việc đó, Tsuna đã có thể ghi nhớ mọi thứ một cách dễ dàng.

Từng người từng người một giới thiệu. Sau mỗi cái tên, Tsuna nở nụ cười kèm theo một cái gật đầu, như nói rằng cậu đã nhớ.

Nakamura ra vẻ tinh nghịch tiến lên, chỉ vào mặt mình:

"Vậy, anh còn nhớ tên tôi là gì không, Tsuna-san?"

"Nakamura Rio."

Tsuna tươi cười.

Nakamura vỗ tay, hào hứng nói:

"Bingo! Vậy, có vẻ anh nói thật."

Nagisa cảm thấy buồn cười vì hành động đó của Nakamura, rồi bỗng nhớ ra gì đó:

"Cũng muộn rồi, chúng ta nên về thôi. Tsuna-san, anh cần gì cứ gọi nhé."

"Được."

Tsuna gật đầu, tiễn họ ra về. Cậu không quay trở lại căn phòng mà đi sâu vào khu rừng.

Một cái cây đổ gãy trước cú đấm của Tsuna. Hiện cậu đang rất tức giận, bởi nhà Peinorel mà mọi chuyện thành ra thế này. Và bây giờ thì Tsuna phải tìm cách để tìm những người bảo vệ của cậu. Nếu họ xảy ra chuyện gì, cậu thề sẽ không để cho Peinorel sống yên ổn đâu. Đôi mắt caramel loé lên những vệt sáng.

avataravatar
Next chapter