2 Chương 2: Lễ Cầu Mưa (2)

Một tuần sau, tại phủ nhà họ Lưu.

"Ngài cũng đừng câu nệ tiểu tiết quá, ngài và công tử đây đồng ý đến hỗ trợ, ta dập đầu tạ ơn còn chưa đủ đấy chứ."

Ông Lưu ngồi trên bàn tiệc, tay cầm chén rượu, vui vẻ cười nói, bên cạnh là phu nhân Lưu cũng rất đón chào vị khách bên kia bàn.

"Tuần phủ Lưu quá lời rồi. Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể, không đáng kể."

Một người đàn ông trung niên ăn vận y phục đoan trang, không quá rườm rà, chỉ độc màu đen tuyền, tay giơ nhẹ chén rượu cười đáp. Đây là tuần phủ cai quản hai tỉnh lớn ở khu vực Hoa Trung (1), tuần phủ Vũ, đến đây cùng với vị con trai lớn nhà mình, cũng chính là người được mời đến làm bạn nhảy với Lưu Vũ ở lễ hội cầu mưa.

Vũ Dã Tán Đa là một thanh niên cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, có mẫu thân đến từ một nước láng giềng, vốn tên thật là Santa. Từ nhỏ, Santa đã có đam mê với vũ đạo, nhất là các thể loại mạnh mẽ, dứt khoát, sau này lớn lên anh lại rất thành công và được nhiều người biết đến thông qua tài năng xuất chúng của mình. Thành ra, ông Lưu đã nhanh chóng mời tuần phủ Vũ đến, đề nghị cho phép quý công tử ở lại An Huy, hỗ trợ cho Lưu Vũ trong lễ hội cầu mưa sắp tới.

Tất nhiên tuần phủ Vũ đã đồng ý, một phần vì cảm thấy đây là cơ hội tốt để giao lưu với Hoa Đông, phần khác, Santa cũng rất hứng thú với phong tục tập quán mới lạ (đối với mình) này.

Thật ra, ban đầu ông Lưu không cho rằng sẽ có ai đáp lại lời mời đảm nhiệm múa vũ điệu cầu mưa, nên ông không có ý định dùng phương pháp này để thoát khỏi tình cảnh hạn hán hiện tại ở An Huy - mặc dù sau đó Lưu Vũ có đề nghị để cậu múa, nhưng ông vẫn không hy vọng nhiều. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, có Santa ở đây rồi, thì việc tổ chức lễ hội cầu mưa không có gì gọi là khó khăn cản trở cả.

"Phụ thân, mẫu thân, con đến rồi. Có chuyện gì không ạ?"

Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, mọi người liền nhìn ra, Lưu Vũ đã đến. Ông Lưu thấy vậy thì vẫy tay: "Nào nào, mau vào đây, để ta giới thiệu cho con." rồi đến kéo cậu ngồi xuống. Lưu Vũ nhìn thấy hai người ở đầu bàn bên kia liền hỏi nhỏ: "Phụ thân, đây là...?"

"Chẳng phải con nói muốn tìm người đến cùng con múa vũ điệu cầu mưa sao? Ta đã giúp con tìm được rồi đây.", ông Lưu hiền hòa nói, trên môi còn nở nụ cười, "Đây là tuần phủ Vũ đến từ Hoa Trung và con trai ngài ấy, Vũ Dã Tán Đa, hay trong nhà gọi cậu ấy là Santa. Công tử Vũ đây nhảy múa rất điêu luyện, cực kì thích hợp để phối hợp với con trong buổi lễ cầu mưa sắp tới."

Lưu Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy mà phụ thân đã tìm ra rồi sao?" rồi nhanh chóng quay sang phía cha con họ Vũ, đan tay nở nụ cười "Đa tạ."

"Ấy, được rồi được rồi, không cần cảm ơn nữa", tuần phủ Vũ vội vàng xua tay. Chợt, Santa bên cạnh cất tiếng: "Cho hỏi... Cái động tác tay ban nãy đó là sao vậy?"

Lưu Vũ hơi nhướn mày vì ngạc nhiên nhưng cũng tận tình giảng giải: "Đây là một nghi thức chào hỏi dùng trong nhiều trường hợp. Huynh dùng tay trái tạo thành số sáu, rồi lại đưa cả bàn tay phải, chìa ngón cái ra...."

"Ồ....", Santa vừa nhìn vừa làm theo, làm xong rồi cảm thán một tiếng. Song, anh lại đan tay vào hành lễ với Lưu Vũ, tỏ ý cảm ơn.

"Công tử Lưu thông cảm, Santa từ lâu đã rời biên giới sinh sống, chỉ mới về Hoa Hạ được một thời gian, thành ra mặc dù nói chuyện lưu loát nhưng vẫn chưa hiểu lắm về văn hoá ở đây", tuần phủ Vũ nhẹ giải thích.

Lưu Vũ liền xua tay: "Ngài không cần lo, nếu cần thì sau giờ tập, ta có thể giúp công tử Vũ biết thêm những phong tục tập quán của Hoa Hạ."

Tuần phủ nghe vậy thì bật cười: "Được được. Sẵn đây nhắc tới việc luyện tập, Santa và công tử Lưu đây biểu diễn một màn, xem hai người có hợp nhau hay không đi."

Lưu phu nhân im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: "Được đấy, ta cũng muốn xem thử. Tiểu Vũ, con thấy sao?" Lưu Vũ liền gật nhẹ đầu với mẫu thân rồi đáp: "Cái này còn phải xem ý công tử Vũ--"

"A, khoan đã", Santa chợt ngắt lời, "Huynh không cần gọi ta là công tử đâu. Cứ gọi Santa là được rồi."

Lưu Vũ nghe vậy liền nở nụ cười tươi rối, đáp: "Được, vậy Santa, chúng ta lên nhảy một bài nhé? Nhảy ngẫu hứng được không?"

"Được", Santa gật đầu, rồi cùng Lưu Vũ đi lên bục vừa được đưa tới. Một nhóm thị nữ tiến vào phòng, trên tay cầm nhạc cụ. Tỳ bà, đàn nguyệt, liễu cầm, kinh hồ, giác hồ, sáo trì, quản tử,... đều có đủ. Có người dâng lên cho Lưu Vũ một đôi quạt lụa, còn Santa thì cầm thanh kiếm của mình.

Nhạc bắt đầu vang lên. Thoạt đầu là dòng nhạc mạnh mẽ, sống động, vừa nghe đã biết đây là bài "Kiến Thi", nói về sự gặp gỡ của hai thiếu niên. Bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều nơi, từ biển cả đến núi sâu, càng ngày càng gắn bó. Thế nên điệu nhạc tới giữa thì bắt đầu trở nên rực cháy hơn, thể hiện tinh thần sống chết cùng nhau của hai người.

Đột ngột, khúc nhạc thay đổi, đột nhiên du dương hơn, nhẹ nhàng hơn. Đây là bài nhạc buồn, "Xuân Nhật Thì Si", kể về câu chuyện thời thanh xuân của hai người, và câu chuyện sau này của bọn họ. Mặc dù không có lời nhưng nghe điệu nhạc cũng đủ hiểu, bọn họ có vẻ như đã chia li nhau sau những tháng năm chung sống.

Lưu Vũ và Santa từ đầu đến giờ đều sử dụng hết sức của mình, nhập tâm vào nhân vật trong điệu nhạc, hát lên câu chuyện lắng động trong đấy. Mặc dù một người theo lối truyền thống uyển chuyển, một người lại theo trường phái mới mẻ dứt khoát, nhưng không có gì là không hòa hợp cả. Đến gần cuối bài "Xuân Nhật Thì Si", Lưu Vũ tung người xoay tròn, đột nhiên, Santa quấn lấy cánh tay đang giơ lên của cậu.

"Ồ....", Lưu phu nhân ngồi xem nãy giờ chợt thốt lên khe khẽ, khóe môi hơi cong lên. Trước giờ Lưu Vũ chưa từng nhảy cặp với ai cả, nếu như cứ theo đà này mà nhảy vẫn giữ được phong độ, chẳng phải có nghĩa là con bà có năng lực rất tốt sao? Thành ra, Lưu phu nhân đang khá trông chờ vào màn biểu diễn này.

Lưu Vũ hơi ngạc nhiên khi Santa đột nhiên quấn lấy mình, trước giờ cậu ngoài mẹ ra chưa từng nhảy chung với ai, thành ra còn khá lạ lẫm. Chỉ có điều, danh xứng với thực, Lưu Vũ nhanh chóng làm quen và tiếp tục với tiết mục của mình.

Santa quấn lấy tay Lưu Vũ, khuỵu gối hạ thấp người xuống. Lưu Vũ cũng phải theo đà hơi chùng chân, rồi rút tay ra. Hai người theo đó biến hóa động tác chút, trở thành Lưu Vũ nằm ra sàn, thể hiện kĩ năng dẻo dai của mình, một chân áp sát đất, một chân giơ về phía đầu. Santa liền phối hợp, xoay người mặt hướng lên, nằm trên chân đang giơ của Lưu Vũ, rồi lật người lại.

Trong một khoảng khắc, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lưu Vũ kín đáo nở nụ cười với Santa, anh thấy thế cũng cười đáp lễ.

Hai người lại tiếp tục biến hóa động tác mà ngồi dậy. Sau đó, Lưu Vũ quỳ một chân, đưa tay đỡ Santa dậy. Bọn họ hai người mặt đối mặt, đỡ lấy nhau, tay giơ lên, miệng nở nụ cười, tạo thành một khung cảnh cực kì đẹp mắt.

"Òa....."

Các thị nữ kia vốn từ đầu đã vừa đàn vừa nhìn theo nhất cử nhất động của Santa và Lưu Vũ, tới khúc này không nhịn được mà thốt lên khe khẽ. Thật ra, mỗi thị nữ gảy đàn đều được đeo một miếng mạn mỏng che cả khuôn mặt để đôn đốc bọn họ tập trung gảy đàn, dù có nhan sắc hay tài năng đẹp đẽ tới cỡ nào thì cũng khó bị phân tâm. Chỉ là, lần này thông qua tấm lụa mỏng manh, bọn họ đã lần đầu cảm nhận được, thế nào là yêu rồi.

avataravatar
Next chapter